Thứ bảy đầu tiên của năm mới *cười* mình đang dần già đi *laugh*
Dù như thế nào thì vẫn phải sống thôi, sống cho bản thân ấy…giờ thì mình chỉ biết sống cho bản thân thôi, gia đình ư? Đến gia đình còn xem thường mình thì sống vì gia đình để làm gì? *cười nhạt* tiêu cực nhỉ? Nhưng sự thật thì vẫn mãi la sự thật.
Hằng ngày có tiền tiêu đều đặn, ko lo thiếu cơm ăn, áo mặc, thiếu tiền xài, có người đưa đi học, dc đi học, dc onl, dc làm những gì mình muốn là tốt lắm rồi, sống vô cảm cũng dc…Vũ nói mình sinh ra là rất may mắn, cuộc sống mình bình yên lắm, hãy biết quý trọng…nhạt! đó chỉ là bói toán thôi…chứ sự thật thì mình vẫn cô đơn trong chính cuộc sống và căn nhà của mình.
Cảm tưởng, à ko nếu là sự thật, hằng ngày có tiền xài, tự đi học bằng xe đạp, trải qua 15 tiết học một ngày thì mình vẫn sống sót chứ chết đâu…vậy thì cần quái gì tình thương, tất cả chỉ là giả dối. Chăm lo cho mình ư? Mình ko cần, chỉ cần tiền thôi, chỉ có tiền là chung thủy vs mình…tiêu cực nhỉ? Nhưng sự thật hiện tại là vậy!
Đc hsk, chết người lắm sao? Uhm, mình là đứa bất tài đó, vốn từ nhỏ đã vậy rồi. Nhưng đâu ai biết, bên ngoài mình tỏ vẻ ngốc nghếch, ngây thơ nhưng bên trong mình là già lắm rồi, mình già trước tuổi hơn bạn bè trang lứa. Từ lúc 8 tuổi, trong khi chúng bạn còn ngây thơ suốt ngày cười nói, chẳng biết gì, mình đã nghe những lời họ hàng sỉ nhục gia đình mình, uhm thì sao nào? Buôn bán than thì có gì thấp hèn nào? Các người làm quan lớn đáng mặt lắm sao? Chung quy giàu thế cũng nhờ hối lộ, tết đến quà là những phong bì to sụ, đừng nghĩ con bé trả lời “Đại học Ngoại Thương” trong vô thức này cũng nhìn thấy phong bì cộm lên đó là quá chứ ko phải tiền? tôi biết hết đấy, ngay chính lúc đó tôi còn ý thức dc rằng mình đang cười nhạt nhìn phong bì đó và nghe những lời mạc sát họ dành cho ba mẹ mình. Chính lúc đó mình đã quyết phải kiếm thật nhiều tiền để xây cho ba mẹ ngôi căn biệt thự thật to, sẽ học giỏi để không một ai còn coi thường mình. 9 tuổi rồi lại 10 tuổi, vẫn mang trong tâm trí ý thức đó mà sống, vẫn phải chịu nhục nhã, vẫn phải bị xem là con ngốc dốt toán ko làm ăn dc gì, bị cười nhạo, nhưng lúc đó vẫn bé lắm, tự nhủ là vậy nhưng bị cười chê vẫn ko buồn, chỉ khóc rồi đứng dậy đi tiếp. Cứ vậy thời gian qua đi, giờ đã 16 tuổi, khát vọng à không, phải nói là tham vọng đó vẫn mãi đi theo, những cơn ác mộng bị người khác sỉ nhục, xem thường vẫn đeo bám hằng đêm, sợ hãi ngày một lớn nhưng đồng nghĩa khát vọng dc tát vào bản mặt họ, dc ngước đầu đi thẳng, dc tỏ vẻ ta đây cũng dần lớn…NHƯNG! Giờ thì mình cảm thấy mệt mỏi rồi, chung quy những tham vọng xấu xa kia cũng vì ba mẹ, vì gia đình, vì những người cho mình ăn, nuôi mình lớn nhưng giờ họ lại quay sang sỉ nhục mình, xem thường mình. Có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau này? *cười nhạt*
Vậy giờ có cần làm nữa ko? Có cần chăm chỉ học để hoàn thành tham vọng nhưng vô vọng này ko? Có lẽ là ko nhỉ? Vì làm thì nhận dc gì?…mệt mỏi lắm chứ… chênh vênh…
P/S : nếu có ai đó siêng đọc hết entry này thì cho tôi ghê tởm cũng dc, đặc biệt những người tôi quen biết, yêu quý tôi nếu cảm thấy ghê tởm tôi cũng chịu vì tôi còn cảm thấy ghê tởm mình nữa là *laugh*
Bạn phải đăng nhập để bình luận.